Cảm nhận về chuyến đi thiện nguyện đợt 76 cùng Hội những trái tim Việt – Thu Tà cùng VietHearts 01-02/04/2023
Đặt chân về tới nhà lúc 8 rưỡi tối, tôi cùng bố mẹ ăn bữa cơm tối và cùng kể lại những trải nghiệm của đợt đi thiện nguyện lần này với nhóm VietHearts. Sau đó tôi đi tắm, rồi lên phòng, bật đĩa Beethoven Symphony No. 7 và nhắm mắt nghe hai chương đầu của bản nhạc, và tôi bắt đầu viết những dòng này, chuyến đi lần này để lại cho tôi quá nhiều kỷ niệm nên tôi sẽ cần nghe một bản nhạc cổ điển để vặn dây cót cho những dòng chữ.
Cơ duyên bắt đầu từ một bài đăng trên Facebook của anh Vũ Hữu Hoàng Việt, một người anh tôi rất quý, bài đăng giới thiệu về chuyến đi thiện nguyện của nhóm VietHearts đợt 76 tới bản Hồ Thầu, xã Thu Tà, Huyện Xín Mần, tỉnh Hà Giang. Chỉ cần nhìn thấy dòng chữ “Hà Giang” và “Thiện Nguyện”, tôi đã định bụng mình bắt buộc phải tham gia chuyến đi này, cả hai đều là địa danh và hoạt động mà tôi đều muốn đến và muốn làm. “Hà Giang” là địa điểm khiến tôi cảm thấy thoải mái nhất khi đến, “Thiện Nguyện” là một hoạt động xuất phát từ trong trái tim tôi, tôi luôn muốn được giúp đỡ mọi người. Và thế là tôi liên hệ với chị Hương, chủ tịch hội VietHearts, để ghi danh tham gia.
Tôi đăng ký tham gia và vào nhóm zalo của đợt đi lần này trước ngày khởi hành 1 tháng và đã được chứng kiến cảnh mọi người cùng nhau chung tay góp sức cho chuyến đi lần này. Cứ mỗi ngày, chị Hương lại gửi lên cho hội chúng tôi hình ảnh của những phần quà mà nhóm nhận được, buổi tối đến các bác các cô hàng xóm không quản ngại thời gian tới góp sức cho nhóm gói những phần quà vào trong bao tải.
Cứ thế từng chút một, dần dần số lượng bao tải ngày một nhiều lên, các món quà cũng lần lượt được chuyển tới, nào là nhà bóng; cầu trượt, nào là bảng trắng, balo, giày dép, người có quà thì gửi quà, người có tiền thì góp tiền. Số lượng quà tặng và quần áo khá nhiều, nhóm chúng tôi rất may mắn khi có được sự giúp đỡ của các cô các bác mỗi buổi tối, giúp cho đoàn có thể vận chuyển quà tặng thuận lợi lên Hà Giang cho các em bé. Còn một điều ý nghĩa nữa, lần này đoàn tặng xã và người dân 1000 cây giống Lê; Mai Anh Đào để xã trồng dọc đường chính xã, sau này cây ra hoa và quả sẽ giúp xã thu hút khách du lịch tới thưởng lãm, tạo ra sinh kế cho người dân trong xã.
Đến gần ngày đi, công tác lên kế hoạch được chị Hương làm chu đáo, mỗi người đi trực tiếp đều được phân công một nhiệm vụ riêng. Tôi cảm thấy trong lòng phơi phới niềm háo hức khi sắp sửa được góp sức mình vào chuyến đi lần này. Vì là gần đến ngày xuất phát, công tác chuẩn bị đồ đạc nhiều lên hẳn, 1000 cây giống cùng hàng chục bao tải đồ, may sao đoàn được phù hộ ngày cuối trước khi lên đường đã được một nhóm các em sinh viên tình nguyện giúp đỡ và cuối cùng mọi thứ đã sẵn sàng.
Người dân tại xã Thu Tà cũng đã có một sự chuẩn bị chu đáo cho đoàn chúng tôi, họ đã quét dọn đường vào xã sạch đẹp và treo cờ để đón đoàn, chúng tôi cảm thấy thật trân quý trước hành động này của người dân.
3h sáng ngày 01/04, tôi có mặt tại điểm tập kết, vừa tới nơi tôi đã ngay lập tức cùng với các anh chị vận chuyển cây giống lên xe khách, mọi người tất bật mỗi người một tay vận chuyển hết các bao tải đồ lên xe. Chị Hương bàn giao công việc cho từng người một, và luôn nhắc nhở mọi người phải tập trung nhớ việc của mình để kiểm soát được tất cả những đầu việc phải làm.
Đúng 3 rưỡi sáng, đoàn lên xe và bắt đầu chuyến hành trình, chị Hương giới thiệu về hội VietHearts và nhắc lại một lần nữa những công việc của mọi người. Lần đi này chúng tôi may mắn được đi cùng hai sư thầy là thầy Thích Đạt Ma Túc Thiền và thầy Thích Nhẫn Cường, hai thầy đã tham gia nhiều chuyến đi cùng nhóm, tôi tự cảm thấy mình thật là may mắn khi chuyến đi đầu tiên của mình lại được đi cùng hai thầy. Việc khởi hành chuyến đi thật ấm áp khi cả đoàn được thầy Túc Thiền niệm Phật cầu mong cho cả đoàn đi được thuận lợi.
11h sáng, đoàn đã tới thị trấn Cốc Pài, tại đây đồng chí Tú – Chủ Tịch Xã Thu Tà cùng với hai chiến sỹ công an Huyện Xín Mần đã có mặt để đón đoàn, các đồng chí phấn khích nói người dân đã háo hức chờ đoàn từ sáng tại điểm trường, câu nói này làm tôi càng háo hức lên bao nhiêu. Xe dừng một phát, tôi ngay lập tức đi xuống cuối xe và bắt đầu chuyển những bao tải đồ ra ngoài với sự góp sức của anh chị em trong đoàn cùng với các chiến sỹ cảnh sát và bác chủ tịch xã. Mỗi người góp một tay, đống đồ của đoàn chúng tôi đã yên vị trên chiếc xe ben Hoa Mai, và may mắn thay đoàn được đồng chí chủ tịch xã sắp xếp cho đi trên xe 16 chỗ để đảm bảo an toàn cho mọi người.
Phải mất thêm gần 45 phút sau, chúng tôi mới có mặt tại điểm trường bản Hồ Thầu, lúc này mọi người tất bật tải đồ vào trong điểm trường và cùng với hai Sư Thầy làm lễ khánh thành điểm trường mà nhóm VietHearts cùng với sự quyên góp của các nhà hảo tâm xây dựng nên. Các Thầy cùng với cả đoàn đều cảm nhận được sự biết ơn, thành kính của các thầy cô của trường và cán bộ xã. Thầy Túc Thiền mặc dù tuổi cao, sức cũng không được khỏe, lại trải qua hơn 9 tiếng trên xe từ đêm, Thầy đứng dưới cái nắng vùng cao để làm lễ khánh thành cho điểm trường, mong cho các con cùng các thầy cô giáo điểm trường được gặp nhiều may mắn và thuận lợi trong cuộc sống. Hình ảnh này khiến tôi thực sự khâm phục Thầy.
Sau khi làm lễ xong, mọi người bắt đầu phân phát quà cho người dân và các em bé ở phía ngoài sân, cả đoàn đều đã nhớ những việc mình được phân công nên mặc dù người dân có phần quá háo hức khi không thể đứng thành hàng nhận quà được, đoàn chúng tôi vẫn làm tốt nhiệm vụ phân phát quà. Mỗi em bé của hai điểm trường Hồ Thầu và Pạc Phai đã được chuẩn bị sẵn phần quà gồm Áo Khoác; Mũ; Khăn; Ủng; Cặp sách; Ba lô; Đồ chơi; Bánh kẹo, người dân bản sẽ được phát quần áo cùng đồ dùng, lương thực thực phẩm, ngoài ra mỗi người sẽ nhận được một cây giống.
Cùng0: Tặng quà lúc đó, tôi cùng với anh Việt bắt tay vào việc lắp nhà bóng; cầu trượt trong lớp học, đây là đầu việc của tôi nhưng tôi vẫn cần đến sự giúp đỡ của Việt vì cũng đoán trước được sự hậu đậu của mình. Chúng tôi lắp xong hoàn chỉnh, tưởng như đã xong rồi, nhưng hóa ra chiếc cầu trượt lại chưa được bắt vít do tôi phát hiện ra một bộ phận nhỏ chưa được lắp, may mắn thay chúng tôi phát hiện ra trước khi lũ trẻ con nhận quà xong. Ngay khi tôi bắt vít xong chiếc cầu trượt, hàng chục em bé không giấu nổi sự háo hức của mình, rón rén đi từng bước chân như đang còn ngại, quan sát 3 thứ đồ chơi có lẽ là lần đầu tiên các em được nhìn thấy, rồi các em ùa vào như ong vỡ tổ, nhảy vào nhà bóng, nhảy lên cầu trượt, tôi lặng người đi và chỉ biết đứng yên nhìn lũ trẻ, cảm động rưng rưng nước mắt và tự nói với mình, mình vừa làm một việc nhỏ nhưng lại mang một ý nghĩa rất lớn cho các em trên này. Nhìn sự háo hức của chúng, tôi thấy thương chúng quá, và tôi cũng thấy vui khi từ nay các em đã có một điểm trường mới, kiến cố, khang trang để các em yên tâm học tập dưới sự dạy bảo của các cô giáo, thầy giáo cùng với sự quan tâm của cán bộ xã.
Sau khi làm xong việc của mình, tôi lại ra phía ngoài sân để giúp đỡ mọi người trong nhóm tiếp tục phân phát quà cho người dân. Cảm giác được trao quà cho người dân và nhìn thấy nụ cười của họ làm tôi quên đi cái nắng vùng cao, quên đi cái mệt của chuyến đi 9 tiếng lúc trước. Phải nói là tôi yêu vùng đất phía Bắc Việt Nam, cho dù là Tây Bắc hay Đông Bắc, tôi không thể nào quên được những cảnh núi non hùng vĩ, không thể nào quên được sự chân chất; thật thà của đồng bào dân tộc thiểu số, càng không thể quên được sự khó khăn của người dân nơi đây, và thật may mắn khi có duyên đi cùng nhóm VietHearts để tôi có cơ hội được giang đôi tay bé nhỏ của mình giúp đỡ những người dân tộc thiểu số mà tôi vẫn rất yêu quý. Sau khi tặng quà cho người dân xong, đoàn chúng tôi tiếp tục tặng quà cho các cán bộ xã, thầy cô trong điểm trường, các chiến sỹ công an và không quên chụp một tấm ảnh kỷ niệm cùng với người dân nơi đây.
Kết thúc công việc, đoàn được bà con cùng xã mời lại dùng bữa cơm thân mật, có cả bà con nhà gần đó, cùng với các đồng chí cán bộ xã, các chiến sỹ công an. Đúng là một bữa cơm thân mật, chúng tôi cảm nhận được rõ tấm lòng biết ơn của xã dành cho mình, tôi ngồi ở mâm có anh Khoát cán bộ VNPT, anh Hồng cán bộ bưu điện, một thầy giáo mà tôi đã quên tên mất, trong mâm có những người như vậy nhưng thực ra cứ mỗi lúc lại có một người khác tới để cảm ơn tôi, cảm ơn vì chúng tôi đã có mặt để giúp đỡ cho con em dân bản, họ rất biết ơn tấm lòng của chúng tôi, và đương nhiên tôi cũng phải cảm ơn họ rất nhiều vì đã chào đón và giúp đỡ chúng tôi nhiệt tình. Tiếc thay tôi không uống được rượu, nếu như uống được thì đã có một trải nghiệm vui hơn gấp nhiều lần, và tất nhiên tôi sẽ say mèm. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được tham gia một bữa cơm của miền núi, với mẹt bò ba món và một “chậu” nước canh với cơm để trong túi nilon, một cảm giác thân thương và chân chất mà tôi hằng mong ước một lần được trải nghiệm, lần này còn đặc biệt hơn rất nhiều lần khi mọi người tôi vừa được giao lưu với người dân và cán bộ xã, được nghe thêm những câu chuyện vùng cao và hiểu thêm những khó khăn của người dân nơi đây.
Dùng bữa xong, chúng tôi di chuyển xuống tới điểm trường thôn Pạc Phai, nơi đây nhóm VietHearts đã xây điểm trường mầm non và khánh thành vào năm 2021. Thật tuyệt vời khi qua gần 3 năm, ngôi trường nhìn vẫn như mới với lớp vôi sạch sẽ cùng với những chậu hoa đua nở, chúng tôi lấy làm cảm kích khi thấy được sự trân trọng của các thầy cô đối với sự giúp đỡ của nhóm và các nhà hảo tâm. Điều đặc biệt hơn nữa, đó là những cây hoa ban mà năm 2021 đoàn trồng tại điểm trường đã ra hoa để đón chúng tôi lên thăm trường, chắc hẳn là đã có một sự kỳ diệu với chúng tôi khi hoa ban thường nở vào giữa tháng 2 tới giữa tháng 3. Điều này càng làm chúng tôi thấy háo hức khi nghĩ tới 4-5 năm sau, khi quay lại Thu Tà vào mùa xuân, chúng tôi sẽ được ngắm một đường cây Mai Anh Đào cùng điểm xuyết với hoa Lê, chắc hẳn sẽ là một trải nghiệm đáng nhớ.
Cuối cùng trong chương trình, đoàn chúng tôi về thăm trụ sở Ủy ban xã Thu Tà và thực hiện việc trồng cây. Về tới đây, tôi mới có dịp được ngồi nghe bác Tú chủ tịch xã nói chuyện, tôi mới thấy được tấm lòng của bác dành cho người dân trong xã, một người nói được làm được và chứa chan lòng trắc ẩn. Ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy bác ý là một con người chân chất, bác như một người dân bình thường vậy, ặc mặc giản dị, đi chiếc xe wave cùng với chiếc mũ bảo hiểm full đầu mà tôi vẫn thường hay thấy. Có cơ hội được biết tới những con người như vậy, tôi càng thấy thêm yêu cuộc sống này hơn, xung quanh mình đều là những bông hoa, những bông hoa màu nhiệm.
Hoàn thành xong việc trồng cây tại trụ sở ủy ban xã, chúng tôi coi như đã hoàn thành nhiệm vụ của chuyến đi lần này. Chúng tôi tiếp tục di chuyển đi tới điểm tham quan Thảo Nguyên Suôi Thầu, cả đoàn rất muốn đi được tới địa điểm này để thầy Túc Thiền có thể tham quan được cảnh vật hùng vĩ của vùng núi Hà Giang. Hà Giang phía mạn Xín Mần vẫn hùng vĩ, vẫn thăm thẳm những dặng núi, vẫn là những khoảng không choáng ngợp, vẫn là một loại dopamine cho con mắt của tôi, và thực sự trân quý khi chúng tôi có thể cùng với thầy Túc Thiền đi ngắm khung cảnh này.
Sáng hôm sau, đoàn chúng tôi sau khi ăn sáng xong, chúng tôi xuất phát đi thăm Di tích lịch sử Nàn Ma, là nơi an nghỉ của 11 chiến sỹ văn công thuộc Trung Đoàn 148 của mặt trận Tây Tiến. Tôi biết tới Tây Tiến qua người thầy dạy văn đáng kính của tôi – thầy Quốc Hưởng, qua câu thơ:
“Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc,
Quân xanh màu lá dữ oai hùm.
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới,
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm.”
Tây Tiến – Quang Dũng
Và rồi để về mai sau, tôi lại đem lòng yêu cái vùng đất Tây Bắc, một năm tôi không trở lại Mộc Châu thì chân tay như bị buồn bực, chẳng thể nào có tâm trí làm việc được. Nghe tới Tây Tiến, như nghe tới một phần con người tôi vậy, đọc lại những dòng thơ trên, tôi vẫn cảm thấy một sự nghẹn ngào dành cho những người lính năm xưa, những người lính đã vì đất nước mà hy sinh tuổi thanh xuân của mình, hy sinh cả cuộc sống của mình. Khi đi bộ vào tới Di tích lịch sử Nàn Ma, tôi đã lặng người đi khi thấy khu di tích có lẽ đã lâu ngày không có người đến thăm, trên mặt đất rải đầy lá tre từ rặng tre lớn bên trong di tích, tôi cảm thấy thương cảm cho những chiến sỹ Văn Công đã ngã xuống nơi đây, các anh chị không có nhiều dịp được ai ghé thăm, chắc hẳn các anh chị sẽ vui lắm khi biết chúng tôi tới. Mỗi người trong đoàn chúng tôi bắt tay vào quét dọn và làm gọn lại khu di tích, tôi mượn ngay mấy chiếc chổi cùng anh Việt quét dọn, các chị người thì chuẩn bị mâm cỗ, người thì đi cắm hoa, mọi người dọn dẹp trong với tâm thành kính tới những Anh Hùng Liệt Sỹ
Sau đó, thầy Túc Thiền và thầy Nhẫn Cường bắt đầu làm lễ tại bia tưởng niệm của 11 chiến sỹ, được nghe những lời niệm Phật của Thầy, tôi cảm thấy vui tới nghèn nghẹn nước mắt, chắc hẳn các anh chị chiến sỹ cũng sẽ cảm thấy vui giống tôi, lời Thầy niệm phật như khiến lòng tôi nhẹ nhàng hơn, làm tôi cảm nhận được rằng cuộc sống này thật ý nghĩa.
Chúng tôi dành tặng bánh kẹo cho các em bé ở gần đó, hoa quả để cho cậu em đã giúp chúng tôi mở cửa khu di tích, sau đó cả đoàn đi bộ ra xe để đi về Hà Nội. Cảm giác của tôi lâng lâng, có lẽ là vì những việc làm ý nghĩa mà tôi đã được làm, tôi rảo bước nhẹ nhàng trên con đường ở thôn Nàn Ma, ngắm nghía thật kỹ cảnh vật nơi đây, và không quên bấm máy những bức ảnh để lưu lại kỷ niệm.
Gần về tới Hà Nội, tôi vinh dự được chị Hương và thầy Túc Thiền, thầy Nhẫn Cường dành tặng một bức ảnh Phật Thích Ca Mâu Ni cùng với quyển luận giải Kinh Phổ Môn Quan Thế Âm Bồ Tát do thầy Túc Thiền viết. Phần quà này lẽ ra được dành cho những người góp sức lớn vào chuyến đi lần này, nhưng tôi lại nhận được phần quà này. Tôi cảm thấy thật tuyệt vời, có lẽ là do tôi đã dành trọn tâm ý của mình để tạo ra giá trị cho đoàn; cho các em bé; cho người dân bản, tôi xông xáo giúp đỡ mọi người mọi lúc có thể, tôi thành tâm lắng nghe những lời chỉ dạy của các Thầy, của các anh chị trong đoàn. Có lẽ do vậy nên tôi đã có duyên được nhận món quà này, tôi thực tâm rất vui và tự nhủ mình phải cho đi sự giúp đỡ nhiều nhiều hơn nữa.
Một lần nữa, con xin cảm ơn hai Thầy, cảm ơn chị Hương vì đã kiến tạo ra câu lạc bộ VietHearts, cảm ơn anh Việt vì đã chia sẻ cho em biết tới nhóm, cảm ơn mọi người trong đoàn vì đã coi em như một thành viên trong gia đình, cảm ơn hai bác tài xế đã đưa đoàn đi và về an toàn, cảm ơn chủ tịch xã Thu Tà, cảm ơn anh Toàn thượng úy phó đội trưởng công an Huyện, cảm ơn em Cường hạ sỹ công an cùng toàn thể những nhà hảo tâm trong và ngoài nước đã giúp đỡ các em bé và người dân bản Hồ Thầu có được những phần quà ý nghĩa.
Hẹn duyên gặp lại!
Tác giả: Thành viên tham gia trực tiếp chuyến đi đợt 76 cùng đoàn: Tuấn Anh
Hình ảnh và video: Từ nhiều thành viên đi trực tiếp
Xem thêm tại:
Album ảnh đợt 76:https://www.facebook.com/media/set/?vanity=Nhungtraitimviet.vn&set=a.772823260882083