24/07/2017 – MỘT CHUYẾN ĐI ĐẦY CẢM XÚC!
Tác giả: Chérie Carol
Đây là lần thứ 2 mình được tham gia thiện nguyện cùng các anh, các chị Hội từ thiện Những Trái Tim Việt – VietHearts.
Một ngày dài với một “hành trình dài” cùng “Ông bạn Google map” để đến được với Cơ sở nuôi dưỡng trẻ em khuyết tật Thiên Phước và Trung tâm AIDS Mai Hòa rồi trở về với các cụ tại Nhà Dưỡng Lão Tình Thương Tân Thông.
Cơ sở nuôi dưỡng trẻ em khuyết tật Thiên Phước
Trung tâm AIDS Mai Hòa
Nhà Dưỡng Lão Tình Thương Tân Thông
Tuy cả 3 địa điểm đều cùng ở huyện Củ Chi nhưng với 3 “hoàn cảnh” khác nhau đã “đánh thức” baocảm xúc “hỗn độn”mà đến tận lúc này vẫn còn vấn vương trong lòng mình và có lẽ đây sẽ là một trong những dấu ấn không bao giờ quên.
Từ cái cảm giác hạnh phúckhi được chào đón bằng những ánh mắt, những nụ cười thân thiện, những cái ôm ấm áp từ những “thiên thần nhỏ”nhưng không được “lành lặn về thể xác” ở Cơ sở nuôi dưỡng trẻ em khuyết tật Thiên Phước.
Được tận tay ẵm bồng, dìu dắt, đượchòa mình vui đùa cùng các em nhỏ với những nụ cười ngây thơ, hồn nhiên mà mình tự thấy bản thân còn quá là may mắn khi có một cơ thể lành lặn,vẫn có ba, có mẹ, có những người thân yêu thương, quan tâm,chăm sóc, được “ăn – học” tử tế…. Đến những nơi như thế này mới thấy thương các em biết nhường nào.
Nhất là khi Hội chuẩn bị về, mình đã phải nén cảm xúc rất nhiều khi bỗng có một em nhỏ chạy đến và ôm khư khư mình lại với ánh mắt mắt rưng rưng, thỏ thẻ một câu “không cho Cô về”… cái dáng vẻ ấy, đôi mắt ấy, cứ đọng mãi trong tâm trí mình. Thương lắm!
Thương lắm cảnh khó, phận người,
Những khi khốn khó, bệnh tật, cuộc đời.
Thương lắm ánh mắt, nụ cười,
Những cái nắm tay, ôm chặt không rời.
Thương lắm trái tim thiện nguyện,
Cùng nhau kết nối, san sẻ yêu thương.
Và sẽ còn thương nhiều hơn, khi tận mắt chứng kiến sự đau đớn, hờn tủi của những con người mang trong mình căn bệnh HIV tại Trung tâm AIDS Mai Hòa, nhìn sâu trong ánh mắt họ có lẽ là sự biết ơn và hạnh phúc da diết khi có ai đó đến thăm, an ủi, chia sẻ nỗi đau đớn bệnh tật cùng với họ. Những hộp sữa nhỏ thôi, nhưng mình biết trong ấy chứa đựng tất cả tình thương và trái tim nhiệt huyết của các anh, các chị trong hội “Viet Hearts- Những Trái Tim Việt”.
Đến với trạm dừng chân sau cùng của chuyến đi lần này là Nhà Dưỡng Lão Tình Thương Tân Thông, một không gian đúng chất “hiu quạnh của tuổi già” vào buổi chập tối đã “đánh lừa cảm giác” của mình vì chỉ có 3 Cụ ngồi ở sân cùng một quý Sơ. Nhưng khi được sự hướng dẫn tận tình của các quý Sơ đưa đến từng phòng thăm các Cụ mình mới thấy được “sự trẻ hóa” của rất nhiều Cụ khác.
Tuy rằng mỗi cụ đến từ một nơi, có những hoàn cảnh khác nhau nhưng khi về Nhà dưỡng lão các cụ lại rất hòa đồng và vui vẻ, nhiều Cụ dù đã khá mệt sau một ngày dài nhưng vẫn cố gắng kể cho chúng tôi nghe rất nhiều câu chuyện, từ những chuyện đời thường về cuộc đời {như cuộc đời Cụ bà đến từ Vĩnh Yên – Vĩnh Phúc}, về sự nghiệp {có Cụ từng là giáo viên, có Cụ là đầu bếp} của một số cụ, cho tới những câu chuyện “hài hước” không ngớt tiếng cười, khen chêchọc ghẹo nhau như chuyện “dậy thì thành công của một số cụ” hay chuyện “đọ sắc xưa và nay{Cụ bà Đa ngôn ngữ cùng Cụ “bị ghẹo ghẻ lở” giường bên…}.
Đặc biệt là những bài hát của các cụ khi chúng tôi chuẩn bị ra về khiến bản thân mình cũng như một số anh, chị trong Hội Viet Hearts cảm thấy vấn vương dặn lòng sẽ quay lại thăm các cụ vào một dịp khác.
Sau cùng, mong các bé càng ngày càng lớn, khỏe mạnh,luôn nở những nụ cười hồn nhiên, thân thiện, cùng cố gắng vượt qua bệnh tật để mãi là những tấm gương soi sáng, mang nghị lực sống cho những người lành lặn sống tốt hơn; mong các Cụ trong Nhà dưỡng lão cứ luôn vui vẻ và khoẻ mạnh như khi chúng con gặp các Cụ;cũng gửi lời cảm ơn sâu sắc đến các quý Sư, quý Sơ xinh đẹp và nhiệt tình vẫn luôn âm thầm ở bên các Cụ, các em nhỏ cũng như các bệnh nhân mỗi ngày như thế. Và hơn thế nữa, mình cũng xin cám ơn các anh, chị trong Ban tổ chức Hội từ thiện Những Trái Tim Việt – Viet Hearts đã tổ chức, tạo điều kiện để gắn kết “Những trái tim”, kết nối những chuyến đi vô cùng ý nghĩa như thế này, bản thân mình cũng như nhiều thành viên khác trong Hội có thể chưa giúp được nhiều nhưng qua những chuyến đi lại nhận được sự quý mến từ những “mảnh đời khó khăn, bất hạnh” trong xã hội như sự ngây thơ, hồn nhiên từ những nụ cười trẻ thơ; sự lạc quan, nghị lực sống khi chứng kiến những hoàn cảnh đang phải chống chọi với những bệnh tật;sống yêu thương, văn minh, có trách nhiệm hơn với gia đình cũng như xã hội. Hi vọng trong tương lai gần VietHearts sẽ quy tụ thêm nhiều “tấm lòng nhân ái” để cùng “chắp cánh cho những ước mơ” của những người còn khó khăn hơn chúng ta, dù có thể không giúp được nhiều, nhưng nếu ta đoàn kết sát vai thì mình tin là sẽ làm được nhiều hơn thế.
CUỘC SỐNG SẼ ĐẸP HƠN KHI CHÚNG TA TRAO NHAU YÊU THƯƠNG.