Tôi là người bạn của một bạn trong nhóm từ thiện Những Trái Tim Việt (NTTV). Tôi là một người ngại tiếp xúc rộng rãi, ngại ngần e dè với những người xa lạ…, vậy mà sự nhiệt huyết với tấm lòng cho đi bất chấp, lá lành đùm lá rách của bạn đó đã tiếp cho tôi lòng can đảm thoát khỏi sự dè dặt của bản thân, tôi đã đăng kí để đi cùng nhóm thiện nguyện ngày 16/9 vừa qua.
Sáng 4h00 tôi đã dậy và chuẩn bị những thứ cần thiết cho 2 mẹ con có thể dùng trong ngày dài dong duổi, 4h45 mẹ con tôi cùng bạn bè đến tập trung tại văn phòng Sài Gòn Lab, vận chuyển, mang xách nhiều món quà giản dị đầy ấm áp từ những mạnh thường quân lên xe, chuẩn bị hành trình với trái tim thiện chí.
Sau 3,5h đồng hồ xe chúng tôi đã đến lối rẽ lên bản, từ đường chính vào bản chúng tôi cần phải di chuyển hơn 2 chục cây số mới có thể đến với các bé. Đường mới vào cũng đc trải nhựa rất bằng phẳng sạch sẽ, nhà dân 2 bên đg cũng san sát nhà nhau trông ko có gì là khó khăn vất vả đó là cảm nhận của tôi nhưng càng đi sâu vào trong tôi càng thấy nhà cửa thì thưa dần đg đi cũng bắt đầu xuất hiện những ổ gà ổ voi mật độ ổ voi xuất hiện càng ngày càng dày đặc. Xe rung lắc mạnh mẽ người trong xe xiêu vẹo qua trái qua fải chúng tôi ko ai say mà tiếng nói ngả nghiêng theo từng nhịp bánh xe lăn xuống hố. Xe nghiêng quá mức chúng tôi vừa sợ vừa run, nhưng kỳ lạ thay trên khuôn mặt chúng ai cũng vui vẻ hân hoan có lẽ niềm tin và sự nhiệt huyết của chúng tôi quá lớn, lớn đến mức vượt qua đc nỗi sợ hãi vô thường. Chúng tôi chỉ di chuyển trên oto đc nửa quãng đg thì chúng tôi fải dừng lại đổi phương tiện vừa là để an toàn vừa có thể di chuyển thật nhanh vào bản.
Chúng tôi đổi phương tiện từ oto sang máy cày do 1 chị (dân ở bản)liên hệ giúp đỡ cho chúng tôi. Sau 15p đợi máy cày thì ôi con trâu sắt đã xuất hiện, đầu máy thì thấp còn 4 bánh đằng sau vừa cao vừa to đó là do tôi thấy vậy vì nó fải ghé đít vào một tảng đá to thì lớn bé trẻ già trong đoàn chúng tôi mới trèo lên đc. Tiếng nói cười nhộn nhịp khi lên xe chưa nhiều khi xe chuyển động thì thay vào đó là “Bám chặt vào, giữ bé này giữ bé kia, cẩn thận đó…” tiếng nói cười hô hết cứ vang lên khi xe lên đèo rồi lạ xuống suối, có một điều khiến tôi cười ko ngậm đc mồm lại là vì trên đoạn đg lúc lên cao lúc xuống thấp lúc nghiêng sang trái lúc nghiêng sang fải lúc fải ngồi thụp xuống để tránh cành cây ven đg thì bà con trên xe vẫn đua nhau chụp hình tự sướng ngả nghiêng nhưng rất vui vẻ. Tôi quan sát thấy 2 bên đg bà con cũng trồng cây
lương thực nhưng có vẻ ko đc đẹp cho lắm chắc đó cũng là 1 trong nhiều vấn đề mà bà con trên này mới cực nhọc vất vả như vậy.
Khi xe đến điểm tập kết thì tôi thấy đó là một nhà văn hóa(NVH) của xã .1 ngôi nhà rộng khoảng 100m2 nằm giữa một cái sân mọc rêu xanh, trc cửa chính thì có một cột cờ, 2 bên hông nhà mỗi bên có 3 khóm cây kéo dài ra tận ngoài cổng.
Chúng tôi nhanh chóng xuống xe và tiến vào trong NVH, xắp xếp các phần quà cho hơn 200 bé cùng vui trung thu. Công tác chuẩn bị quà, hướng dẫn cho các bé chơi các trò chơi vui nhộn, phát bóng bay vui chơi ca hát. Sau cùng là tặng quà cho các bé, mỗi phần quà của bé có bánh kẹo, có đèn lồng, có sữa, bánh trung thu, bim bim và khăn mặt.
Khi mọi vc đã xong thì đoàn chúng tôi di chuyển tới ngôi chùa Tam Bảo bản để dùng bữa cơm chay cùng các Ni Cô.
Cảm nhận của tôi về những người tu hành này rất là nhiệt tình vui vẻ thân thiện chùa tuy nghèo nhưng tấm lòng của những con người ở đầy ko hề nghèo chút nào. Phong cảnh thì phải nói là rất đẹp tôi dốt văn nên ko biết tả sao cho toát đc hết những vẻ đẹp hoang sơ chưa có bàn tay chỉnh sửa của con người khi tôi đứng ở đây nữa.
Ăn trưa xong sau nhưng trận mưa lớn rồi lại tạnh, tạnh rồi lại mưa thì đoàn chúng tôi đành phải tạm biệt mọi người ở đây để lên xe ra về.
Xe không mui ko nóc gặp cơn mưa tất cả mọi người trong đoàn chúng tôi phải nói là ướt ko khác gì con Chuột lột. Bg tiếng cười lại vang to hơn khi có anh trong đoàn bỏ đt ra chụp và nói” a fải lưu lại khoảnh khắc ấn tượng này”. Ngồi trên xe oto về thành phố lúc đầu trong chúng tôi vẫn còn rôm rả nói cười sau dần tiếng nói đã thưa dần và mn đã chìm vào sâu trong giấc ngủ sau một ngày cười nói, hò hét, nắng mưa…
Đây là chuyến đi tôi thấy rất ý nghĩa và đầy yêu thương từ người mang đến cho người nhận và hạnh phúc của người nhận trao cho người mang đến