CẢM NHẬN CHUYẾN THIỆN NGUYỆN – NTTV SỐ 46 – TUYÊN QUANG
Tối thứ 7, tôi cố hoàn thành các công việc nhanh để có thể đi ngủ sớm. Bởi sáng sớm mai, tôi có một chuyến đi…
Chuyến đi từ thiện số 46 – Tuyên Quang cùng VietHearts
Tôi đặt chuông hẹn giờ lúc 3h sáng, nhưng tôi đã tỉnh dậy sớm hơn, 1 phần vì háo hức cho chuyến đi, 1 phần vì… đang mưa rất to. Tiếng mưa rơi lộp độp nghe rất nặng hạt, rồi gió, rồi sấm, qua khung cửa sổ tôi còn thấy loé lên tia chớp… Tôi thực sự cảm thấy lo lắng. Mưa to thế này làm sao tôi có thể lái xe máy đến điểm tập trung tận Giảng Võ lúc 3h30 sáng đây ?. Lo lắng là vậy, nhưng tôi vẫn dậy, ra khỏi giường, vệ sinh cá nhân và cầu mong ông trời sớm cho tạnh mưa…xong đâu đấy, tôi cố ngồi đợi thêm 1 chút xem có tạnh mưa không, nhưng có vẻ mưa ngày càng lớn hơn, tiếng mưa như trút nước. 3h40, mưa vẫn chưa ngớt, và tôi quyết định, xách balo xuống nhà dắt xe để đi, bởi lòng tôi đang háo hức cho chuyến đi ý nghĩa và tôi không muốn bỏ lỡ chỉ vì trời mưa. Xác định đội mưa…
Tôi xuống nhà mở cổng dắt xe ra, ơn giời, mưa đột nhiên ngớt, tôi mặc vội chiếc áo mưa mỏng và phi xe ra điểm hẹn.
Đến trụ sở của VietHearts, đã có vài người đang chuyển đồ, tôi nhanh chóng vào chuyển cùng mọi người, chào nhau, cười nói vui vẻ với nhau dù tôi chẳng quen ai trong đó cả. Tôi biết rằng, thiện tâm chính là sợi dây kết nối tất cả chúng tôi, đó là chúng tôi đang giúp mang những “tấm lòng” đến với những mảnh đời kém may mắn hơn.
Một lát sau, xe đến, những phần quà gồm: gạo, sữa, bánh kẹo, chăn, khăn mặt, cặp lồng, ngũ cốc,… được đóng gói cẩn thận đã xếp sẵn ở sảnh nhanh chóng được mọi người xếp lên xe. Tôi nhận thấy, nhiều bác đã có tuổi đang rất nhiệt tình chuyển đồ cùng đám trẻ chúng tôi, thật hoan hỉ.
4h45 xe lăn bánh.
6h15 đoàn chúng tôi dừng chân ở Tháp Bảo Đại – Tây Thiên, bước xuống xe, một cảm giác thật sảng khoái, cái cảm giác nôn nao vì say xe biến mất, tôi hít hà thật sâu… nơi đây không khí thật trong lành, gió thổi nhè nhẹ, xa xa những đám mây lững thững ngang sườn núi, không gian thoáng đãng, tiếng chuông chùa văng vẳng xa…miền đất Phật – Thật an nhiên!
9h chúng tôi có mặt tại Trung Tâm bảo trợ xã hội tỉnh Tuyên Quang cũng giống như các trung tâm bảo trợ xã hội khác, đây là mái nhà của các cụ già neo đơn không nơi nương tựa, nơi đang nuôi dưỡng các em nhỏ mồ côi, đang che chở cho những mảnh đời bất hạnh, tàn tật, tâm thần nhẹ.
Trên đường vào Trung tâm.
Đón đoàn chúng tôi là Ban lãnh đạo Trung tâm, tuy nhiên, tôi lại chỉ để ý đến 1 “cô bé”, thực sự tôi cũng chưa biết nên gọi thế nào cho đúng, bởi cái nụ cười đó, là nụ cười của 1 đứa trẻ vô tư, hồn nhiên, nhưng về tuổi tác có lẽ xấp xỉ 40… Cả đoàn chúng tôi, không kể già trẻ, mọi người tự giác xách đồ vào trung tâm, người xách túi quà, có hộp nặng thì 2-3 người khiêng, ai nấy đều vui vẻ, ánh mắt rạng ngời.
Chị Hoàng Lan Hương đại diện Hội tặng quà cho Giám Đốc Trung Tâm
Vào đến trung tâm, chúng tôi đi tặng quà cho các cụ già neo đơn trước, ở đây, mỗi cụ có 1 phòng riêng, căn phòng khoảng 6m2, với những vật dụng cơ bản: 1 chiếc giường, chăn, chiếu, gối, màn. Một chiếc bàn nhỏ để những vật dụng cá nhân.
Khi chúng tôi đến, các cụ ai cũng vui vẻ, tay bắt mặt mừng, một cụ bà năm nay đã 92 tuổi nhưng vẫn còn rất minh mẫn, khi tôi trao quà cho cụ, cụ cứ luôn năm tay tôi và nói: “Cảm ơn các cháu, các cháu đến đây già thấy vui lắm, mừng lắm… “ rồi cụ dẫn tôi vào phòng giới thiệu chỗ ăn ở của cụ, rồi cụ chỉ lên góc bàn thờ trong căn phòng nhỏ: “đây là chồng bà, con trai bà đấy cháu ạ, họ đều là liệt sĩ, trong nhà bà chẳng còn ai nên bà được các cô chú đưa đến đây sống”.
Thì ra cụ là vợ, là mẹ liệt sĩ – là người phụ nữ đã trải qua những mất mát, đau thương như vậy, nhưng tôi cũng thấy sự tự hào trên nét mặt của cụ, vẫn rất lạc quan. Tôi chẳng biết nói sao nữa, chỉ biết ôm cụ thật chặt, tôi cảm giác như mình đang ôm chính bà ngoại của tôi vậy.
Trong trung tâm, mỗi cụ đều có một câu chuyện, những câu chuyện vui có, buồn có, và giờ đây, các cụ sống ở Trung tâm này, tuy còn nhiều thiếu thốn về vật chất nhưng sự quan tâm của những mạnh thường quân, của những đòan từ thiện như chúng tôi hôm nay là nguồn động viên rất lớn đối với các cụ.
Ở khu trẻ mồ côi, những phần quà được gửi tặng các cô bảo mẫu, để các cô chia cho các con, những đứa trẻ bất hạnh ấy, ngơ ngác nhìn khi thấy nhiều người lạ đến thăm, đứa thì tỏ ra sợ hãi, đứa thì háo hức khi thấy có nhiều quà, đứa thì chỉ ngồi nhìn ngẩn ngơ, nét mặt thoáng buồn, chẳng nói cũng chẳng cười…
Chúng tôi tiếp tục tặng quà cho các cụ bại liệt, rồi những người tâm thần nhẹ… ai nấy đều hiểu rằng, cuộc sống của họ chẳng hề dễ dàng chút nào, nhưng nhìn nụ cười, ánh mắt xúc động của họ khi chúng tôi đến thăm, tôi biết họ đang cảm thấy vui, dù có thể đó chỉ là vui trong chốc lát. Dù sao, nhìn ánh mắt đó, nụ cười đó, tôi và những thành viên trong đoàn cũng cảm thấy ấm lòng hơn. Mong rằng, dù cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng các cụ hãy cứ cười thật tươi như vậy.
Chụp ảnh lưu niệm tại sân
Lúc rời trung tâm, mọi người có vẻ như còn nhiều quyến luyến, muốn nán lại thêm chút, muốn cùng chụp những tấm hình lưu niệm, muốn được chuyện trò, được chia sẻ thêm với các cụ nhiều điều… Hẳn là trong lòng ai cũng mong rằng, sẽ có nhiều thật nhiều hơn nữa những tấm lòng hảo tâm đến với Trung tâm, đến với các cụ, các cháu.
Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình đến Chùa An Vinh, mọi người tự do vào lễ phật rồi tiếp tục lên xe di chuyển đến Thiền viện Trúc Lâm Chính pháp Tuyên Quang, tại đây, cả đoàn được vào chính điện cùng sư thầy cầu an, tất cả mọi người đều chắp tay thành tâm niệm phật, đó là những giây phút bình yên đáng quý. Chúng tôi đuọc thầy trụ trì mời dùng bữa trưa chay (nhà chùa gọi là Thọ trai), đã lâu lắm rồi tôi chưa được thọ trai ở chùa, bữa cơm rất ngon, ai nấy đều ăn rất ngon miệng. Đây là bữa ăn chay ngon nhất mà tôi từng được ăn.
Trên đường đi, Đoàn chúng tôi tặng qua các hộ dân có hoàn cảnh cực kỳ khó khăn.
Buổi chiều, chúng tôi tiếp tục đến lễ tại các địa danh: Đền Cấm – Đền Mẫu Thượng – Đền Ỷ Lan – Đền Hạ – Đền Kiếp Bạc – Đền Cảnh Sanh. Vì thời gian có hạn nên đoàn cố gắng di chuyển rất nhanh, bình thường có lẽ ai cũng sẽ cảm thấy rất mệt vì trong thời gian ngắn mà phải di chuyển khá nhiều địa điểm, nhưng hôm nay, tôi nhận thấy ai ai cũng hoan hỉ, tươi vui, chẳng thấy ai kêu mệt kể cả các bà trên 70 tuổi hay như cô bé Phương My mới 3 tuổi rưỡi.
15h30 đoàn chúng tôi lên đường trở về Hà Nội, kết thúc cuộc hành trình thiện nguyện + Đi lễ chùa đầu năm tại Tuyên Quang.
Tôi, và tất cả mọi người trong đoàn đều cảm thấy rất vui, rất bình yên vì chuyến đi rất thành công, vì đã mang được một chút tấm lòng đến với những mảnh đời kém may mắn tại Trung tâm Bảo trợ xã hội tỉnh Tuyên Quang, vì được đến với Đức Phật, được an nhiên. Và thật vui hơn nữa khi trên chuyến xe được nghe những là điệu dân ca Bắc Ninh của một bác trong đoàn, rất hay, rất Việt Nam. Được nghe các bác trong đạo tràng Khâm Thiên tụng kinh trên xe, rất bình yên.
Thay mặt cả đoàn, tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành tới Viethearts, đại diện là chị Hương – trưởng đoàn. Xin cảm ơn cô Thuỷ, chị Hạnh đã rất chu đáo lo ăn uống, nghỉ ngơi cho cả đoàn. Cảm ơn các bác, các cô chú và toàn thể mọi thành viên trong đoàn đã cùng nhau làm nên một chuyến đi rất ý nghĩa. Hi vọng rằng Viethearts sẽ tổ chức nhiều chuyến đi ý nghĩa như vậy nữa để chúng ta sẽ lại được gặp nhau trong những chuyến Thiện nguyện sau và sau nữa.
Hẹn gặp lại!
(Nga Lee)
Link Ảnh:
https://www.facebook.com/248613405241451/photos/?tab=album&album_id=1211949888907793