CẢM NHẬN VỀ CHUYÊN ĐI TỪ THIỆN ĐỢT 45 (SƠN LA)
2h sáng chuông báo thức reo inh ỏi, vục dậy làm các công tác cá nhân… lên xe taxi đi ra điểm tập kết chuyến đi đợt 45 ngồi trong xe cảm nhận được sự vắng lạnh của tiết trời mùa đông, nhưng trong lòng thật sự đang háo hức.
3h00 tới cửa tòa nhà gặp chú bảo vệ, chú cũng không hỏi mình đi đâu bởi chú quá quen với những việc làm từ thiện của hội Viethearts rồi. lên tầng 5 không một bóng người nhưng thay vào đó là rất nhiều những quà tặng được đóng gói trong bao tải cẩn thận do các tình nguyện viên đã làm từ tuần trước để chuẩn bị cho chuyến đi, có gạo, muối, chăn, ủng, quần áo, gối, đồ chơi, của rất nhiều những nhà hảo tâm gửi tới cho các em và dân làng nơi vùng cao thông qua Viethearts.
Đợi mãi cũng thấy bóng người quen, theo thông lệ mình tự bốc đồ xuống tầng 1 sau một hồi bốc đồ miệt mài thì cũng có các tình nguyện viên khác đến cùng, vậy là có thêm người giúp sức, ai đó đã nói nhiều quà quá làm sao mà cho hết lên xe tải và xe khách được? nhưng nhờ có kinh nghiệm, cũng như quan điểm mang được càng nhiều cho bản làng càng tốt, nên chị Hương trưởng đoàn cũng như mọi người trong ban tổ chức đã đóng gói vừa vặn. Khi xếp đồ lên xe tôi thấy có một Bác chắc cũng khoảng 70 tuổi đang sắp xếp lại đồ cuối xe, tôi vội đi xuống và nói “ Bác ngồi vào nghế đi ạ, việc này bác để cho bọn cháu làm” chỉ kịp nói vậy vì còn quá nhiều việc phải làm nên không có thời gian để nói chuyện với mọi người…
10h30 chúng tôi tới điểm trường tập kết, lại chuyển đổ từ xe tải đường bằng sang một xe tải chuyên sử dụng để trở trâu bỏ, sắn, ngô của vùng cao, trên xe vẫn còn phân Trâu chúng tôi nhờ anh lái xe lau bớt đi và sau đó trải bao tải xuống để những món quà khi chuyển tới tay các em học sinh và dân bản được sạch đẹp, còn bản thân chúng tôi thì quần áo lấm lem bùn đất và cả phân trâu bò cũng không vấn đề gì hết.
Đứng trên xe tải đón đồ tôi nhình thấy những mái tóc bạc phơ ( màu tóc trắng như mây) đang bốc đồ nhiệt tình và tâm huyết, lòng tôi trợt nghĩ thật cảm động trước tấm lòng của các Bác đã dành cho những người dân và học sinh vùng cao, với một người trẻ như tôi mà còn thấm mệt…Vậy mà các Bác vẫn rất khỏe và vui vẻ.
Trên đường đi lên bản PHA ĐÓN, con đường dốc cao và nhiều rãnh do bị sói mòn bởi mưa gió, có những lúc đang trên dốc xe chết máy suy nghĩ lúc đó có thể cả xe sẽ gặp nguy hiểm thì đã nghe những tiếng niệm Phật từ các Bác các cô vang lên, bản thân tôi cũng niệm theo và tĩnh tâm hơn, đỡ hoảng sợ hơn khi nhìn những nụ Cười tươi của các Bác, Các Bác ấy đã tạo thêm rất nhiều động lực cho bản thân tôi, bởi lòng nhân ái, sự nhiệt tình, và tinh thần lúc nào cũng cao ngút trời.
Xe không lúc nào ngừng lắc lư, đường đèo nguy hiểm, khó đi, nhưng bằng những tấm lòng nhân ái và sự nhiệt huyết anh lái xe cũng đưa được đoàn tới điểm trường Pha Đón giáp với biên giới Việt – Lào, bốc đồ xuống tôi mới kịp nhìn những bàn chân nhỏ xinh không đi dép, dưới cái thời tiết giá lạnh có thể xuống tới 0đ C như vậy, lúc đó tôi chợt thấy xót xa… nhìn những đôi mắt ngây thơ, nhìn những khuân mặt còn quá trẻ trên lưng và dưới chân đã có ít nhất hai con… Quà mà Viethearts đưa đi đủ cho cả những người dân trong bản và các em học sinh. Ngoài ra chúng tôi không quên tặng quà cho những người luôn bảo vệ biên cương Tổ Quốc là chú Bộ Đội biên phòng, và các cô giáo trong bản, món quà nhỏ nhưng đó là tấm lòng của những nhà hảo tâm và cả của chúng tôi những người đi trương trình thiện nguyện.
3h chiều chúng tơi tới điểm trường tiếp theo CO CHÁY, một ngôi trường nhỏ bé nằm trên một ngọn núi cao, với những cung đừng ngoằn nghèo khó đi, sự nguy hiểm ngày càng tăng cao, nhưng hơn ai hết chúng tôi không cảm thấy mệt mỏi và sợ hãi nữa, bởi tôi đang biết toàn bộ bà con cùng học sinh của bản đang đợi chúng tôi đến. Tôi nghe nói hôm nay là tết của người Mông, nhưng sao không có một chút nào không khí tết? không giống như tết mà chúng ta hay đón, nào pháo hoa, nào bánh kẹo, nào quần áo… họ chỉ trơi những trò dân gian, vẫn những ánh mắt ấy, đôi chân trần ấy, manh áo mỏng manh đã rách.. lại làm lòng tôi cũng như những người trong Đoàn thắt lại, Người dân ở đây không nhiều, nhưng vì Bản quá xa xôi và hầu như không có đoàn tư thiện nào qua nên chị Hương trưởng đoàn đã chuẩn bị khá nhiều quà từ các nhà Hảo tâm đóng góp để mang tới bản làng, những chiếc khăn len ấp áp, chăn, áo, ủng, gạo, muối, bánh kẹo… dường như đã làm cho cái tết của người Mông trở nên no đủ và ấm áp hơn… Trong lòng những người trong đoàn ai cũng vui sướng, các Bác trong đoàn tuy lớn tuổi nhưng thực sự có sự đóng góp rất lớn trong chuyến đi từ thiện đợt 45 này. Có lẽ đây là chuyến đi khiến cho tôi có nhiều cảm xúc nhất bởi những con người tham gia trong chuyến đi, Mong rằng các bạn trẻ có thể nối tiếp được những ngọn lửa của các Bác để tham gia giúp đỡ nhiều hơn những hoàn cảnh khó khăn.
Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ cao cả, ngày hôm sau chúng tôi được đi tham quan những cảnh đẹp của Mộc Châu Sơn La, được ăn những món ăn ngon của núi rừng, buổi tối thì đốt lửa trại nhảy múa vui vẻ, ai cũng hân hoan vì chuyến đi thành công tốt đẹp.
Thay mặt những người tham gia đợt từ thiện 45. Cảm ơn các nhà hảo tâm đã đóng góp cho bản làng, Cảm ơn Viethearts đã là cầu nối cho tôi và những người khác có thể đóng góp một chút tấm lòng nhỏ bé của mình vào công cuộc giúp đỡ trẻ em nghèo, và đặc biệt cảm ơn các Bác ở cái tuổi tứ tuần rồi mà vẫn tham gia từ thiện bốc vác còn khỏe hơn cả thanh niên trong chuyến đi lần này, nụ cười của các em làm ấm lòng những người như chúng tôi…!
Hình ảnh chi tiết chuyến đi các quý mệnh thường quân – Tình nguyện viên tặng quà tại bản xem chi tiết tại : https://www.facebook.com/viethearts/
Thân ái!