Chùa Phật Minh – Chuyến đi về miền bình yên Không còn xa lạ với những chuyến đi thiện nguyện nhưng chuyến đi về mái ấm Nhật Minh thực sự mang lại cho mình cảm xúc rất đặc biệt. Nơi mà cuộc sống thiếu thốn cả vật chất và tinh thần cũng chẳng ngăn được nụ cười tươi rói của các con, những đứa trẻ không cùng một mẹ sinh ra nhưng được nuôi dạy bởi cùng một “mẹ”, sư cô Ngộ Mai.
Mở đầu năm mới bằng một chuyến công tác dài ngày tại Sài Gòn hoa lệ. Dù rất hứng thú và háo hức với nhịp sống vội vã, năng động ở Sài Gòn nhưng thực sự nó cũng nhanh mang lại cảm giác trống rỗng giữa dòng thời gian quay vòng nhàm chán. Và một cách tình cờ khi chị bạn có chuyến đi thiện nguyện về chùa Nhật Minh – Bến Tre thì mình chẳng ngại ngần đăng ký ngay. Những tưởng tượng về một chuyến đi thiện nguyện với chút ồn ào, chút hào nhoáng như ngoài Bắc … nhưng không hề. Chuyến đi cùng với rất nhiều “lần đầu tiên” đã để lại cho mình những cảm xúc khó tả về con người và cuộc sống. 7h sáng, chiếc xe xuất phát từ văn phòng Saigonlab mang theo 4 thành viên của NTTV và một thành viên mới toanh, là mình.
Dọc đường những hàng dừa, những căn nhà, những chiếc võng, những con kênh đậm chất miền Tây đã đẩy lùi hết những suy nghĩ, bộn bề của công việc. Lên xe mình chỉ quen chị bạn nhưng cũng nhanh chóng hòa nhập với những câu chuyện vui vẻ của mọi người. Nhờ vậy mà quãng đường đi hơn 90km loằng ngoằng vì mọi người vừa đi vừa tìm đường cũng trở nên ngắn hơn. Sau một hồi lòng vòng trong những con đường nho nhỏ, ngoằn nghèo của làng quê miền Tây, xe dừng trước cổng một ngôi chùa đang ngổn ngang giữa đống vật liệu, chùa Nhật Minh.
Đón cả đoàn là một ni cô rất trẻ và theo hướng ni cô chỉ cả đoàn vòng qua đi vào bằng cửa phụ của chùa. Trên những bậc thang, hình ảnh đứa lớn dắt đứa nhỏ mặc đồ lam với nụ cười thật tươi, ánh mắt kèm sự háo hức khi có khách tới thăm, cực kỳ dễ thương, có lẽ mình khó mà quên được.
Có lẽ quen với việc các các cô các chú từ xa đến thăm nên các bé cũng không quá lạ lẫm hay sợ hãi mà thay vào đó là tâm trạng háo hức, nhanh chóng tập trung về sảnh chính xếp hàng ngồi ngoan ngoãn và hát tặng các cô chú.
Sau chương trình phát bánh kẹo và sữa thì các bé trở lại phòng sinh hoạt chung. Theo chân các bé đến phòng sinh chung được chia thành hai gian một gian cho các bé lớn tầm 4 – 7 tuổi và một phòng cho bé từ 10 tháng tuổi – 3 tuổi. Các bé lớn chơi trong phòng với một vài món đồ chơi nhỏ. Thay vì cảm giác xa lạ ban đầu thì các bé bắt đầu thoải mái hơn bắt đầu đòi bế và leo trèo lên người chơi cùng mọi người. Mình ngồi một góc mà tầm năm sáu đứa nhỏ vây quanh, đứa ngồi trong lòng đứa nằm gối đầu lên đùi, đứa níu vai, đứa nằm đối diện để nói chuyện cùng. Cảm giác như các bé thực sự thèm được ôm, thèm được có người để có thể dựa dẫm như vậy. Thực sự trong lòng mình lúc đó nghĩ ước mình có thể có thêm thời gian để cho các bé những cái ôm như vậy, có thể để cho các bé dựa dẫm như vậy. Dù các bé thi nhau nói và chạy nhảy không ngừng nhưng không hiểu sao khi ôm các bé vào lòng mình lại thấy bình yên đến lạ. Các bé thay nhau giới thiệu tên, tuổi mà mình khó nghe ra vì các bé nói giọng miền Tây. Có bé chờ mãi cố lặp rất nhiều lần một câu để mình hiểu, mà sau mình nhờ cô trông trẻ ở đó dịch lại thì ra bé muốn nói: “con 10 tuổi”. Giây phút đó mình cảm nhận được bé muốn được quan tâm, muốn được lắng nghe đến như thế nào. Khi mình rời đi để sang phòng khác có bé nhất quyết không muốn buông, mẹ nuôi trẻ tại Chùa phải dỗ mãi mới chịu để mình đi nhưng ánh mắt thì vừa có chút bất lực, vừa luyến tiếc làm chính bản thân mình cũng thấy bất lực theo.
Qua phòng các bé nhỏ hơn thì các bé chơi ngoan hơn nhiều, có bé 10 tháng tuổi, có bé 1.5 tuổi thì còn được bế, các bé lớn hơn thì chạy nhảy vui đùa xung quanh anh trai trong đoàn mình. Có vẻ như rất ít khi có người chơi cùng nên các bé rất vui. Nếu được ngắm nhìn cảnh đó các bạn sẽ cảm nhận được niềm vui trên từng bước chân của tụi nhỏ. Tiến về phía mấy bé nhỏ mình có bế một bé với cái tên rất dễ thương “Bánh Mỳ”. Bé 18 tháng nhưng bé rất nhỏ, chậm nói và đi còn chưa vững vì thiếu dinh dưỡng. Bé tự theo mình, đòi mình bế dù đang nằm trong vòng tay chị bạn mình. Ôm bé vào lòng mình cũng không biết có cảm xúc gì ngoài sự ấm áp từ cơ thể bé nhỏ đó truyền đến cũng không rõ là qua làn da hay chính trái tim mình nữa. Bé nằm ngoan ngoãn trên tay mình làm trỗi lên mong muốn được che trở cho bé, muốn cho bé sự ấm áp của gia đình. Từ lúc trên tay mình thì nhất quyết không để ai bế, các mẹ nuôi của bé tại Chùa thay mình bế để mình dùng bữa trưa nhưng bé nhất quyết không buông, nhìn vẻ mặt sắp khóc của bé thực lòng mình không nỡ cũng không muốn buông tay. Tự hỏi có khi nào mình có duyên với bé?
Bữa trưa, trong khi các em lại tập trung lại sảnh chính để gặp một nhóm thiện nguyện khác. Chùa chuẩn bị bánh khọt và gỏi cuốn chay cho đoàn và ni cô cũng tặng mỗi người một dây đá tỳ hưu lấy may.
Chuyến đi kết thúc với sự bình yên mà các bé mang lại cho mỗi người. Những món quà đoàn mang đến chỉ đáp ứng được một phần nhu cầu của các bé nhưng hy vọng có thể giúp được phần nào mang lại niềm vui cho các bé cho vơi bớt những thiệt thòi mà các bé phải gánh chịu. Ngoài ra, các bé cũng thực sự cần những cái ôm, sự quan tâm và niềm vui khi có người chơi cùng. Nên nếu có thể xin hãy cho các bé một cái ôm.