Tác giả: chị Thùy Dương Vũ
—*—
Khởi hành từ Hà Nội là 20:30 nhưng chúng tôi đã chuyển hàng từ thiện lên xe tải từ chiều. Chuyến đi này Viethearts nhận được sự ủng hộ từ rất nhiều đoàn thể và cá nhân trên mọi miền của Tổ Quốc. Chúng tôi thực sự rất vui vì ngày càng có nhiều tổ chức và cá nhân quan tâm đến chương trình và đồng hành cùng Viethearts. Trước ngày đi, hàng hoá được chuyển đến trụ sở của Vietheart rất nhiều, ad luôn phải cập nhật danh sách hàng hoá được ủng hộ cho Hà Giang mến thương của chúng ta: 150 chiếc chăn ấm, 150 đôi ủng, 150 chiếc áo ấm 3 lớp, 150 mũ len, 150 thùng mỳ, 150 bao gạo, 150 chiếc cặp mới, 150 túi cá khô, 150 túi bánh, quần áo mới cho các con,…. và rất nhiều quần áo cũ đã được giặt sạch và gấp gọn ủng hộ cho người dân và trẻ em nơi Hà Giang hẻo lánh.
Chuyến đi này chúng tôi có cả những cụ già 70 tuổi và những thanh niên chưa lập gia đình, có những gia đình đi cả mẹ và con, vợ và chồng, chị và em. Đặc biệt là có mặt của thầy giáo dạy yoga người Ấn Độ. Mặc dù đã có riêng một chuyến xe tải chở hàng nhưng chuyến xe 35 chỗ vẫn chật cứng người và hàng hoá. Trên xe mọi người nói cười, chuyện trò rất rôm rả mặc dù cô Thủy – phó đoàn phải nằm sàn xe và chị Hương – trưởng đoàn phải ngồi ghế nhựa suốt chuyến đi.
Chúng tôi đi suốt đêm, chờ đón cả đoàn là hạt trưởng hạt kiểm lâm huyện Hoàng Su Phì, với nụ cười tươi hiền hậu, anh báo cả đoàn là còn khoảng 60 km nữa là đến trung tâm huyện. Chúng tôi chưa kịp hết mừng thì con đường ngoằn nghèo với tầm 990 chỗ ngoặt làm cả đoàn nôn nao, nhiều người không chịu nổi nôn thốc nôn tháo. 60 km mà chúng tôi thấy sao nó khó khăn quá, đi mãi mà không đến nơi. Phải mất gần 3h đồng hồ chinh phục cung đường 60 km, chúng tôi mới đến trung tâm của huyện Hoàng Su Phì khi trời bắt đầu tờ mờ sáng.
..và lại xếp đồ ngay ngắn lên xe máy… để các anh trở lên bản
Nghỉ ngơi một lúc, chúng tôi bắt đầu đi đến điểm trường. Xe ô tô đưa chúng tôi đi tầm 16 km nữa thì dừng lại. Hàng hoá được chuyển xuống. Một số xe máy của cán bộ và thầy cô giáo chờ sẵn và bắt đầu buộc hàng lên chở vào điểm trường.
Chúng tôi bắt đầu đi bộ. Nhiều thành viên trong đoàn thắc mắc là sao xã không cho xe chở hàng ra đón. Các thành viên có thể ngồi lên hàng. Câu trả lời dành cho chúng tôi là không có xe nào đi được ngoài xe máy. Các cụ già và các bác lớn tuổi hăm hở đi trước, chúng tôi kiểm tra lại hàng hoá sao cho đủ cho các con tại điểm trường này rồi kéo nhau đi sau. Càng đi càng thấm thía câu trả lời là không có phương tiện nào có thể đi được với địa hình vừa ngoằn nghèo, khúc khuỷu, vừa bé xíu cheo leo. Một bên thác nước chảy từ trên núi xuống, một bên là đèo núi, ở dưới là những con kênh với những cây cầu tre bé bằng bàn chân cứ dập dình bắc qua. Vừa đi chúng tôi vừa thấm thía với sự quyết tâm học được con chữ của những em học sinh nơi đây. Ôi chao, các con đi học vất vả quá, trường thì xa tít tắp, đường thì khó đi, ngày khô không sao, ngày mưa thì sự vất vả tăng lên gấp 4-5 lần. Cả đoàn thầm cảm ơn ông trời đã cho cả đoàn đi đúng ngày nắng ráo, trời không quá lạnh và không quá nắng. Nhiệt độ tầm 12 độ C nhưng vì đi bộ 5 km nên cả đoàn không ai cảm nhận được cái lạnh.
Đến nơi các con học sinh đã xếp hàng đón đoàn rất trật tự và ngăn nắp. Chúng tôi nhìn thấy điểm trường từ xa nhưng phải đi bộ qua mấy con đèo mới đến được điểm trường. Chúng tôi thật ngỡ ngàng với nếp xếp hàng và sự ngoan ngoãn đến không ngờ của các con. Cả đoàn quên hết cả mệt mỏi, niềm hạnh phúc dâng trào, cảm động đến rơi nước mắt. Thầy giáo người Ấn Độ đi cùng đoàn khởi động cho các em bằng các động tác rất dễ và cuốn hút. Các em hăng say và vui mừng bắt chước theo.
Sau khi giao lưu với thầy giáo người Ấn Độ xong, chúng tôi bắt đầu phát quà. Sự vui mừng thể hiện trên ánh mắt của các em. Cặp sách đẹp quá, niềm ao ước từ lâu của em bây giờ đã thành hiện thực. Bạn trai thì cặp siêu nhân xanh, bạn gái thì cặp công chúa hồng. Các con đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Mỗi con còn nhận được áo ấm, mũ len, ủng và chăn nữa chứ. Các cô trong đoàn còn chia bánh mỳ cho các con ăn cho khỏi đói. Bố mẹ các con thì nhận được mỳ tôm hoặc gạo và túi quần áo cũ to cùng gói cá khô là món quà quý cho các gia đình. Ai cũng xúc động và bất ngờ khi nhận được nhiều quà như vậy.
Rời điểm trường đầu tiên, chúng tôi chưa hết xúc động. Cả đoàn lại băng qua đoạn đường rừng 5km để về điểm tập kết. Niềm vui của các em làm chúng tôi quên hết cả mệt mỏi. Thật xúc động với cụ già 70 tuổi đi cùng đoàn, cụ đã cố gắng hoàn thành đoạn đường xa mà không cần bất kì sự trợ giúp của ai. Sức mạnh của con người thật phi thường. Tình cảm dành cho những mành đời khó khăn đã gắn kết chúng tôi lại với nhau, chúng tôi như thân với nhau từ lâu lắm rồi, nhân duyên là có thật!
Ra đến điểm tập kết, ai cũng mệt lả vì đói, người thì ăn vội cái bánh chưng đã chuẩn bị từ nhà, người thì tranh thủ ăn mỳ tôm với nước sôi, cả đoàn lại lên đường đến điểm trường thứ 2. Lần này chúng tôi được đi xe máy hoặc theo ô tô của các đồng chí kiểm lâm nhưng đoạn đường đến điểm trường này cũng khá xa, đi mãi mới đến. Thật bất ngờ, các con chờ chúng tôi từ sáng sớm. Mặc dù là ngày nghỉ không phải đến trường nhưng biết đoàn từ thiện Những Trái Tim Việt từ Hà Nội đến tặng quà, các em đã háo hức tập trung từ sáng. Chúng tôi đến trường lúc đó đã phải 3h chiều, các em vẫn kiên nhẫn chờ mặc dù đói vì trưa không có gì ăn. Chúng tôi thật sự xúc động trước tình cảm của các -em dành cho đoàn. Những món quà được trao vội vã, những chiếc áo ấm được mặc luôn vào người, những đôi ủng được đi luôn vào chân, những chiếc cặp được khoác luôn trên lưng và những gói bánh được bóc ra ăn luôn vì quá đói.
Hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi vội vã quay trở lại điểm tập kết để về trung tâm không thì trời bắt đầu tối, đường sẽ rất khó đi. Cả đoàn về nhà nghỉ tranh thủ tắm rửa, nghỉ ngơi và hẹn nhau 18h có mặt ăn tối với lời mời của bác Bộ- hạt trưởng kiểm lâm Hoàng Su Phì. Bữa tối diễn ra thật ấm cúng, những cán bộ kiểm lâm tiếp đón chúng tôi thật nồng hậu. Sau một ngày một đêm trên đường và đến các điểm trường xa cách biên giới đất Trung Quốc 1 km, chúng tôi bây giờ mới thấm mệt và đói. Mâm cơm chưa kịp bày ra đã hết. Lần đầu tiên được trải nghiệm chuyến đi quá vất vả nhưng ai cũng vui và hoan hỉ.
Sáng hôm sau, cả đoàn tranh thủ ra chợ thăm quan. Các bác lớn tuổi thích thú với chợ miền cao và ai cũng tranh thủ mua cho mình những món hàng đặc sản của miền núi Tây Bắc. 10h sáng, chúng tôi chia tay đoàn kiểm lâm và rời Hoàng Su Phì trở về Hà Nội. Niềm vui vẫn chưa dứt, sự bùi ngùi và lưu luyến theo chúng tôi suốt trên đường đi. Những câu chuyện được chia sẻ trên xe. Về đến thủ đô Hà nội là 8h tối, chúng tôi vội vã chia tay nhau và hẹn một ngày không xa tiếp tục đồng hành cùng Viethearts chia sẻ niềm vui đến với những vùng sâu vùng xa thiếu thốn cả về vật chất và tình cảm. Cảm ơn Viethearts đã gắn kết chúng tôi lại với nhau, để chúng tôi được sống có ích hơn và trân trọng những gì mình đang có! Hẹn gặp lại các bạn với những chuyến đi từ thiện thật ý nghĩa của Viethearts !