Chương trình đến với các em nhỏ và dân bản vùng cao Pha Đón, A Má, Buốc Quang. NTTV Đợt 34 tại phía Bắc kéo dài 2 ngày đã kết thúc lúc 19h ngày Chủ Nhật 17/01. Chuyến đi đã đọng lại trong ký ức chúng tôi nhiều kỷ niệm xúc động sen lẫn sự trào dâng mãnh liệt.
Chúng tôi có mặt tại Trụ sở Những Trái Tim Việt vào lúc 4h00 sáng ngày 16/01 để chuẩn bị hoàn tất mọi thứ cho chuyến đi. 16 thành viên trong đoàn đều rất khẩn trương chuyển đồ từ thiện lên 2 xe và thu xếp các thứ cần thiết cho hành trình.
Chuẩn bị sắp xếp đồ lên xe
Xe lăn bánh khi trời đang mưa phùn
5h00 chúng tôi bắt đầu lên đường trọng tiết trời mưa phùn tại Hà Nội.
Đi được nửa chặng đường chúng tôi dừng nghỉ giữa chặng tiếp năng lượng cho chuyến đi đầy khó khăn trước mắt, câu chuyện giữa các thành viên trong đoàn cũng cởi mở hơn.
Đoàn nghỉ giữa chặng
Vượt qua chặng đường dài hơn 250 km dọc theo quốc lộ 6, chúng tôi đã đặt chân tới Mộc Châu, một cao nguyên xanh hung vĩ trong những ngày giáp tết, giữa tiết trời đông giá lạnh.
Cảm nhận đầu tiên khi đặt chân tới Mộc Châu đó là sự ngỡ ngàng trước vẻ đẹp hoang sơ, thuần khiết mà thiện nhiên đã ban tặng cho vùng đất này, mặc dù giữa mùa đông giá rét căm căm nhưng Mộc Châu vẫn mênh mang một màu xanh, xanh thẳm của bầu trời, xanh biếc của lá cây, những cánh đồng cỏ, những vườn đào vườn mận rất rạng dỡ và kiêu xa như màu của mùa xuân sớm mai.
Tiếp tục cuộc hành trình chúng tôi đến với dân bản và các em nhỏ vùng cao thuộc xã Lóng Sập thuộc huyện Mộc Châu – Sơn La. Đó là 3 bản: Pha Đón, A Lá, Buốc Quang, đây là những bản khó khăn nhất trong xã.
Đoàn tập kết tại một điểm trường nằm ở gần trung tâm xã. Xe của đoàn không thể đi xâu hơn nên phải thuê xe tải chuyển dụng của địa phương để có thể đi bản nằm xâu trong núi.
Đoàn chuyển đồ trên xe xuống để chuẩn bị vào Bản Pha Đón
Chuyển đồ lên xe tải chuyên dụng đi vào vùng núi
Cả đoàn chụp ảnh trước khi vào bản Pha Đón
Mọi người ngồi trên thùng xe tải
Khi cảm nhận đầu tiên là về cảnh đẹp hoang sơ của Mộc Châu thì cảm nhận tiếp theo là sự hãi hung khi phải đi xe hàng (xe chuyên đi vào vùng hẻo lánh). Thêm hơn 8 km đường đất đá dốc trơn trượt, quanh co, giữa một bên là núi và một bên là vực thẳm.
Đường vào bản rất lầy lội và dốc
Mùa nước cạn nên chúng tôi có thể đi qua suối dễ hơn
Đi hết 8km đường rừng mới đến được bản Mèo Pha Đón, bản của người dân tộc H’Mông sinh sống, bản này nằm trên dựa núi cao, ở giữa bản có một nhóm lớp mẫu giáo ghép các độ tuổi từ 1 – 6 tuổi, gồm 22 bé và 2 cô giáo.
Khi chúng tôi đến nơi đã thấy các em và dân bản đang chờ đón với ánh mắt mong ngóng từ rất lâu rồi.
Dân bản và các em ngóng chờ đoàn chúng tôi
Đoàn chuyển đồ từ trên xe vào lớp học
Chúng tôi bắt đầu phát quà và các vật dụng cần thiết cho các em nhỏ và dân bản tại lớp học.
Phát quà cho các em và dân bản
Các em rất ngoan xếp chỗ ngồi để nhận quà
Chụp ảnh cùng các em và dân bản trước khi chúng tôi rời bản Pha Đón
Video toàn cảnh chuyến đi đến với Các em và dân bản Pha Đón, A Lá, Buốc Quang
Trong khi các em nhỏ ở thành thị được sống cuộc sống sung túc, đầy đủ ấm no, lớp học khang trang…Thì ngược lại các em nhỏ ở nơi đây lại thiếu thốn đủ đường, giữa tiết trời gió lạnh của mùa đông ấy vậy mà trên người các em không mảnh áo ấm, không một tấm khăn quàng cổ, đôi chân trần lấm đầy bùn đất, không có những đôi giày ấm để đi, may mắn thì có em đi đôi dép tổ ong đã mòn vẹt. Trong tiết trời mua đông giá buốt, nhìn những em nhỏ vùng cao như thế này khiến ai cũng ngậm ngùi xót xa. Lớp học của các em không có phải nhờ nhà văn hóa của bản, nói là nhà văn hóa nhưng thực sự ra chỉ là một túp lều dột nát dựng tạm giữa núi rừng chơ vơ. Mỗi khi trời mưa thì cả Cô và Trò phải mặc áo mưa ngồi co ro, quây quần để bao bọc cho nhau đủ ấm. Thương cho số phận các em sinh ra cũng là một kiếp con trẻ mà phải chịu quá nhiều thiệt thòi, thiếu thốn…
Thật xót xa khi có hai em nhỏ trong lớp phải chịu cảnh mồ côi cả cha lẫn mẹ, 4 – 5 tuổi rồi nhưng hai em vẫn chưa có giấy khai sinh và hộ khẩu, không có ai làm điểm tựa, thậm chí tiếng phổ thông các em còn không rõ.
Có đến mới thấy hết được sự khó khăn vất vả của dân bản nơi đây và cảm động biết bao trước tinh thần vượt khó khăn, gian khổ của hai cô giáo lớp mẫu giáo Pha Đón. Ngày nào hai cô cũng phải vượt qua 8km đường rừng dốc đá quanh co mang cái chữ cho các em. Trời nắng thì có thể đi xe máy, nhưng xe phải được quấn xích ở bánh xe mới có thể leo lên những quả núi dốc cao, còn trời mưa thì các các cô phải đi bộ gần 2 giờ đồng hồ mới tới bản tận trên đỉnh núi cao. Ngày nào cũng vậy hai cô dời nhà từ 6h sáng và về nhà lúc 6h tối. Quả thực phải có tinh thần thép, phải có lòng yêu thương trẻ hết mực mới khiến các cô có động lực đến như vậy. Mong rằng hai cô sẽ mãi mãi cố gắng hết mình vì các con và dân bản.
Cũng giống như hai cô giáo chũng tôi tuy phải vượt qua một chặng đường dài đầy gian nan và nguy hiểm, nhưng trong lòng hân hoan quên hết mệt mỏi, chỉ mong sao đem lại cho dân bản và các em một chút tình cảm và hơi ấm giữa mùa đông gió lạnh. Cầu mong họ sẽ sớm được ấm no.
Chia tay các em nhỏ và dân bản H”Mông trên núi cao bản Pha Đón, đoàn chúng tôi xuống tặng quà cho các điểm trường A Lá, Buốc Quang. Ở những điểm trường này chúng tôi đã nhận được sự tiếp đón hết sức chân thật, chất phác của dân bản và các cô giáo.
Các em xếp hàng để nhận quà
Các em thích thú với cầu trượt
Đại diện đoàn tặng quà cho các giáo viên
Sau khi phát quà cho các điểm trường, các thành viên đều đã thấm mệt. Chúng tôi trở về địa điểm nghỉ ngơi của đoàn, trên đường về chúng tôi bắt gặp nhưng cánh đồng hoa cải trắng, cả đoàn dừng chân và chụp cho mình những bức ảnh đẹp nhất cùng hoa cải.
Sau khi chụp ảnh tại vườn cải chúng tôi trờ về nhà nghỉ, mọi người nghỉ ngơi ăn uống và có buổi giao lưu văn nghệ cùng với một đoàn từ thiện khác bên ngọn lửa ấm áp.
Sáng hôm sau tỉnh dậy chào đón cái nắng ấm áp của Mộc Châu, đoàn chúng tôi đi thăm quan một số địa điểm nổi tiếng ở Mộc Châu như: Thác Dải Yếm, Đôi Thông Bản Áng và phát quà cho các dân bản khó khăn trên đường đi.
Thác Dải Yếm
Cả đoàn cùng chụp ảnh tại Thác Dải Yếm
Ảnh tại vườn hoa
Ảnh tại đồi thông Bản Áng
Xin trân trọng cảm ơn những tình cảm chân thành ấy. Thương biết bao cho những số phận kém may mắn của người dân bản Xã Lóng Sập – Mộc Châu – Sơn La. Nhìn khuôn mặt người dân bản và các em nhỏ tím tái trong giá lạnh, chỉ mong sao những tấm lòng hảo tâm, sự nhiệt huyết của các tình nguyện viên trẻ tuổi sẽ mang tới cho các em một mùa đông ấm áp hơn, no đủ hơn.
Tạm biệt Mộc Châu, Đoàn trở về Hà Nội thì trời cũng đã tối mịt, cả đoàn ai cũng đã thấm mệt nhưng trong lòng vẫn rất vui và hứng khởi. Một chuyến đi ý nghĩa, khó phai trong mỗi người. Chuẩn bị cho chuyến đi tiếp theo tại Bắc Cạn. Hẹn gặp lại mọi người với những chuyến đi đầy ý nghĩa tiếp theo.
Thân ái!
Ảnh và Video: Hà Phong