Một ngày chầm chậm với bước chân nhanh lẹ,chúng tôi với lòng nhiệt huyết khắc khoải đại diện cho những trái tim việt rời Hà Nội từ đầu chiều và vượt một chặng đường dài bụi đường mù mịt và hơi nóng toát ra từ những chiếc xe tải và đòng người đi lại.Do chưa hiểu đường đi ,chúng tôi đi lòng vòng một quãng đường dài với biết bao nỗi niềm cảm xúc,cuối cùng sau một khoảng thời gian khá dài với biết bao lần hỏi đường ,chúng tôi đã đến được nơi cần đến
Xóm Miếu Thôn Long Châu Xã Phụng Châu ,CHương Mỹ đã lấp ló đằng xa kia rồi.Với sự nhiệt tình của một cụ bà tóc đã bạc dẫn chúng tôi tới nhà cụ Huệ với 2 cháu bị tâm thần.Vừa buớc vào cảnh tượng trước mắt tôi hiện ra là một bà lão và những đứa cháu của mình đang phơi thóc dươí một sân nhà mái ngói cũ,có vẻ từ rất lâu rồi ko được sửa sang gì cả.Vừa nhìn thấy chúng tôi cụ có vẻ ngạc nhiên ,cụ hỏi han chúng tôi chút và biết chúng tôi thay mặt cho những Trái Tim Việt xuống thăm và muốn gắn kết chia sẻ nỗi buồn lo cùng cụ .Cụ mời chúng tôi vào nhà trong để uống nước,e Trung ,một bé có bệnh về thần kinh nhưng vẫn nhận thức được những gì đang diễn ra với một cái gì đó có thể cho là hiếu khách ,e đã vào lấy chiếc chiếu của chính mình mang vào dải cho chúng tôi ngồi và mang nước mời chúng tôi uống,Bước sâu vào đến nhà trong tôi lại càng bàng hoàng hơn với cái vẻ thiếu thốn và đơn sơ tới cực độ của bà cháu cụ Huệ
Một gian nhà không vách cửa là nơi 3 bà cháu thường nghỉ ngơi mỗi khi mặt trời khuất núi,phía bên trong thật tiêu điều và ko có gì có thể kể thêm về sự đơn sơ của bà cháu cụ ,chỉ thấy trong lòng có gì đó trào dâng,với một nơi tạm gọi là nhà chẳng có thứ gì đáng giá,ko một vách cửa mùa hè thì không sao nhưng mùa đông với sự lạnh lẽo của một thôn nơi xung quanh có núi thì lạnh lẽo biết bao nhiêu,nhìn trong nhà chỉ có vài chiễ ghế cũ sắp hỏng với chiếc giường cũng có lẽ sắp hỏng rồi,mà lòng tôi nao nao,sao cái khổ lại đến với cụ,với cái tuổi xế bóng đáng nhẽ cụ phải được hưởng những giây phút thư thái bên con cháu và được phụng dưỡng ,nhưng không điều đó là không thể có với cụ,Ngồi ngoài hiên nhà nghe những dòng tâm sự của cụ và tôi nghẹn ngào,cụ là người thôn khác ,về làm dâu ở thôn Phụng Châu đã lâu,vừa về làm dâu không lâu thì bố mẹ chồng đều mất ,rồi đến lượt chồng mất,bà phải làm lụng vất vả để nuôi 5 người con,rồi lần lượt 2 người con của cụ bỏ cụ ra đi chỉ còn lại 3 người ,rồi bây giờ lại 1 người nữa đau xót thay cả con dâu cụ cũng bỏ cụ ra đi để lại gánh nặng cho cụ với những đứa cháu bị thiểu năng và cụ thì tuổi già sức yếu ko làm được gì, nuôi các cháu chỉ qua những mớ rau lạc tiên mà cụ đã trồng,nhưng cũng chỉ những lúc khỏe thì còn hái rau bán được ,còn ko thì cụ cũng đau yêu luôn,nhìn cụ tôi cảm thấy thương vô cùng.cụ vẫn còn 2 người con nữa nhưng đều có gia đình cả rồi ,họ cũng rất nghèo ,đông con cũng không có dư giả gì để phụ giúp cụ,tuy rất muốn nhưng ko thế,từ dạo bô mẹ của các em mất đi gánh nặng một phần nặng thêm trên đôi vai gầy gò của cụ huệ,nghe cụ tâm sự mà hai mắt cứ đỏ hoe,cụ nói” bố chúng nó bị bệnh tim mất ở ngay khu vườn của nhà ,rồi cụ động viên cô con dâu cố gắng có 3 xào ruộng đó cố làm ,nhà nước cũng trợ cấp cho tí nào hay tí ấy ,rồi mẹ ở nhà đỡ đần trông nom các cháu cho,nhưng con dâu cụ lại từ chối và nói không làm được chỉ muốn đi theo chồng thôi,nói đến đây mắt cụ đỏ hoe,rơm rớm nước mắt sau đó vài ngày cũng do bệnh tật mà con dâu cụ cũng đã qua đời”,và từ đó gánh nặng thật sự đến với cụ .Những đứa trẻ tuy có lớn nhưng ko có khôn,đứa cháu gái lớn của cụ tâm chí không ổn định đã bị lừa bán đi Trung quốc ,cũng mới về được từ năm ngoái,và cụ đã gửi em đó lên trung tâm bảo trợ vì sợ ko nuôi được,bây giờ chỉ còn có cụ và 2 e nữa ,một em thì cũng bị thiểu năng,may thay vẫn còn e nhỏ tên ninh phát triển bình thường nhưng lại mồ côi từ nhỏ,bây giờ e đã học lớp 5,3 bà cháu chỉ trông chờ vào trợ cấp của nhà nước mỗi bà cháu 250 ngàn mỗi tháng và vào những mớ rau mà cụ bán được những lúc khoẻ,với mấy chục kg thóc hàng năm từ 3 xào ruộng cho người ta trồng trọt và trả thóc,nhưng bao nhiêu đó đâu có đủ cho cuộc sống của cụ và 2 cháu vì hàng năm cụ vẫn phải đóng thuế đất,mà với 30-40kg thóc mỗi xào ruộng trên năm thì nộp thuế cũng đã hết rồi thì lấy gì để ăn và sinh sống đây.Một cuộc sống thật khổ và vất vả Tuy với thời gian ngắn ngủi nhưng bao nhiêu chuyện tôi đã được nghe và chứng kiến ,cũng đủ để tôi biết thêm được phần nào về cuộc sống của cụ và 2 đứa cháu tội nghiệp mồ côi cha mẹ khi chúng chưa thể tự lập và chúng cần biết bao tình thương cha mẹ,khổ thay cho một bà lão phải làm để nuôi các cháu mình.Ngồi một lúc thì cụ đi hái ít quả lạc tiên và ít lá và thân cây lạc tiên cho tôi về đun nước uống,với một người xa lạ lần đầu tiên gặp và nói chuyện và cụ cũng đã hiếu khách và chỉ cho cách uống thân cây lạc tiên để có tác dụng an thần giúp ngủ ngon thì đã biết tâm lòng cụ thế nào,nhìn cụ hái lá tôi lại càng nhìn thấy cái vẻ lam lũ của hơn
Cụ Huệ 80 Tuổi
Và trong lúc đó tôi tranh thủ tiến về đằng nhà ngoài nơi có một em bị thiểu năng đang giúp bà thu thóc ngoài săn,nhìn e mà tôi thương biết bao nhưng làm gì để giúp được em và bà em đây
em trung đang dọn thóc giúp bà
Với sức một mình thì tôi không thể làm được nhưng nếu có hàng triệu tâm lòng nhân ái cùng chung tay thì tôi nghĩ chuyện giúp đỡ bà cháu cụ huệ cũng không khó khăn gì,trong khi tôi đang mải nhìn chú bé Trung đang thu thóc thì ở đằng xa ,1 thành viên khác cũng đang hỏi han và tâm sự cùng em ninh ,hỏi han việc học hành của em và hỏi han cuộc sống của em với bà thế nào,chú bé này rất thú vị ,em cũng nói những cảm xúc thật của mình và em cũng nói những điều em thích ,như em thích học toán và nhắc đến truyện thì em rất thích nhưng nhà nghèo mà làm gì có tiền mà mua chuyện đọc hay đi thuê để đọc ,nhất là với vùng thôn quê thì làm gì có hang truyện,sao những cái đơn giản vậy đáng như những đứa trẻ bình thường thì thật đơn giản nhưng đối với em thì thật khó khăn
Em Ninh
Em đâu đáng bị như vậy ,e cũng lớn lên cũng như biết bao bạn trang lứa,nhưng sao em lại ko được như chúng,đừng trách cuộc đời em nhé đó chỉ là chưa đến lúc thôi ,không nên tự ti về bản thân mình e nhé hãy tự tin để có thể giúp bà sau này .Rồi sẽ có lúc em cũng có những cuốn chuyện mà em thường ao ước,và hơn thế nữa ,Ngoài kia vẫn còn biết bao người biết bao những baacj mạnh thường quân sẽ mở lòng nhân ái của họ ra giúp đỡ em,và tạo cho em niềm vui.Ôi một tâm hồn trẻ thơ ,Ngoài vườn cụ Huệ vẫn đang hái thân lạc tiên cho tôi,đi từng bước nhẹ ra chỗ cụ tôi đứng nói chuyện với cụ,hỏi han cụ về những thứ 2 e ước muốn,cụ nói “ có những lúc chúng nó cứ ao ước có một cái vô tuyến để xem,nhưng nghèo quá thì lấy đâu ra tiền mà mua vô tuyến,chúng còn nói hay bớt ăn để dành tiền mua vô tuyến,tôi nói như thế thì các con sẽ khô héo mất àh,” đó chỉ là những nghuyện vọng mà những đứa trẻ muốn có thôi nhưng thật sự không thể vì bây giờ tiên ăn còn không đủ lấy đâu ra tiền mua tivi nữa. Một cái gì đó nghẹn ngào trong tôi,với tâm sự thật lòng của cụ mà tôi thấy chua sót quá . Sau đó cụ và tôi cùng rời khỏi vườn ra sân ngồi tiếp tục câu chuyện,cụ trao cho tôi mớ cành thân cây lạc tiên làm quà , và rồi sau đó vì đi vội nên tôi chưa chuẩn bị được gì ,và không muốn để cụ hiểu sai ý ,tôi đã rút một số tiền nhỏ ra biếu cụ coi như tiên cho các e ăn quà,đó là tình cảm xuất phát từ đáy lòng tôi,tuy không nhiều nhưng tôi nghĩ chắc cũng có thể thêm thắt vào cho các e một bữa thịnh soạn hơn mọi ngày.Đang nói chuyện thì có một cô đi vào,đó là cô Tuyết con gái cụ vừa đi họp cho con về,vào và nói chuyện,và sau đó tôi lại phát hiện thêm một mảnh đời nữa,thật khổ đúng một tích cách chân chất của vùng quê thuần túy ,cô nói chuyện rất cởi mở và thật lòng,cô nói” nhà nghèo cũng thương các cháu ,anh mất sớm nhưng khổ nỗi tôi còn có 5 đứa con nữa ,nuôi chúng còn chưa xong muốn lo cho các cháu cũng chẳng được,tôi lấy chồng nghèo lại không hiểu biết nên đẻ nhiều con ,bây giờ khổ lắm,mà chồng lại bị bệnh hiểm nghèo ,bị bệnh gan .tắc túi mật,chạy chữa biết bao nhiêu tiên nhưng cũng chả khỏi,mà bệnh lại co tính di truyền, 2 đứa con tôi cũng phát hiểna chúng bị viêm gan B ,một đứa dương tính một đứa âm tính,cũng mới vay tiên chạy chữa mong có thể chữa được “. Nghe cái chuyện này tôi ko khỏi ngỡ ngàng đâu tưởng chỉ có cụ Huệ ,nay con cụ cũng vậy thật là khổ nhà đông con mà lại bị bệnh khó chữa nữa ,đã nghèo nay còn nghèo hơn,đúng là những người khổ thì họ luôn khổ có làm gì dể được thoát khỏi cái cảnh này thì xin hãy giúp đỡ họ.Trời cũng đã bắt đầu tối ,chúng tôi xin kết thúc câu chuyện tại đây và xin phép ra về và hẹn gặp lại gia đình vào một ngày ngần nhất. Cụ Huệ và các e rất vui khi chúng tôi đến và khi về họ tiễn chúng tôi,khiến cho chúng tôi không khỏi chạnh lòng,nhìn cái chào của e Trung sao tôi thấy thương e vô cùng,và tự nhủ sẽ làm gì để giúp đỡ e,cuộc viếng thăm nào cũng sẽ có hồi tàn chúng tôi xin phép ra về tạm biệt cảnh thôn quê thanh bình và lên xe về hà Nội với phố xá ồn ào trât trội.
Bao câu chuyện ở nơi thôn quê với bao cuộc đời bất hạnh cũng dần dần hé mở khi chúng ta đến để tìm hiểu về họ,nếu chúng ta cứ ngồi một nơi không xuống thực tế thì liệu chúng ta có biết được họ thế nào không,và chúng ta có biết được ai khổ hay không,thông qua các phương tiện địa chúng chung ta biết và tìm hiểu ,rồi giúp đỡ họ ko cần nhiều nhưng tấm lòng là cái quý giá nhất ,mọi người ơi hãy chung tay giúp đỡ bà cháu Cụ Huệ nhé,
Mọi Người ơi,nhưng tấm lòng nhân ái ơi,Nhưng trái tim Việt ơi hãy kết nối và giúp đỡ Bà cháu cụ Huệ thoát cảnh khó khăn này,và có thể cải thiện cuộc sống. họ không cần những gì quá xa hoa phù phiếm họ chỉ cần tấm lòng thuần túy của chúng ta của những người Việt,NHững Trái Tim Việt với lòng nhân ái ” Lá lành đùm lá rách” chúng ta hãy bớt chút thời gian xem qua hoạt động này của chúng tôi, ko cần gì nhiều chỉ cần những tấm áo cũ, những tấm chăn ko dùng , những khoản tiền nho nhỏ của quí vị cũng sẽ giúp phần nào cho cụ thoát khỏi cảnh nghèo đói và giúp cụ phần nào nuôi những đứa cháu bệnh tật của mình ,chúng không thông minh như những đứa trẻ đời thường.