Hành trình yêu thương!
Truyền thống thương yêu và giúp đỡ trong lúc hoạn nạn đã từ lâu trở thành 1 phong cách sống đẹp của dân tộc ta. Với cá nhân riêng tôi,phong cách đó là nuôi dưỡng niềm hạnh phúc .
Trong chuyến đi Cao bằng vừa qua,14 trái tim thiện nguyện đầy quả cảm và mang theo tình yêu thương của cả Hội Những trái tim việt cùng bao nhiêu sự gửi gắm của các mạnh thường quân khắp các nơi trên dải hình chữ S yêu thương,đã trải nghiệm thực tế những gì của tàn dư bão YaGi lũ càn quét các tỉnh Tây Bắc vừa qua đối với đồng bào Huyện Nguyên Bình tỉnh Cao Bằng nơi mà chúng tôi chọn điểm đến này. Phải nói rằng hành trình bước tới và những gì tận mắt chứng kiến ,làm bản thân tôi phải rơi lệ vì sự đau xót đang diễn ra tại nơi đây.
Cả 1 đoạn đường đi tôi ko ngừng niệm Phật xin được gia hộ,và quan sát những điểm sạt lở đi qua (mỗi lần như vậy lại thót tim). Rồi cũng đến điểm nơi phát quà mà tôi ấn tượng và ám ảnh nhất , đó là vùng sạt lở thiệt hại nặng nề nhất,mất nhà và mất người ,khi tiến vào con đường vào xã theo chân chú công an ướt đẫm mồ hôi gương mặt mệt mỏi và có lẫn sự u buồn .
Cảnh tượng bày ra trước mắt là cảnh tượng của 1 thôn có 7 nhà sập và 9 người chết ,tang thương như bao trùm nơi đây vậy,hương khói tại mô đất đó và những thứ thờ cúng của những chuyến trước đến thắp nén hương vẫn còn đó,làm tôi sởn lạnh gai ốc ,rồi xa xa trên mỏm dốc cao hơn là những lán trại quân đội dựng tạm cho mấy hộ dân mất nhà.Thật sự ko thể tưởng tượng mẹ thiên nhiên lại giận dữ đến vậy.
Chúng tôi xuống xe và làm động tác thắp hương dâng đồ như bánh kẹo nước và cả xuất xôi dự trữ đi đường của các thành viên đoàn chuẩn bị cho bữa trưa trong ngày,lấy ra và thành tâm để dâng cúng 9 người xấu số đó ,có lẽ cơn lũ quét ập tới họ cũng chẳng kịp được ăn gì ý huhu.
Xong thủ tục chúng tôi tiến vào tặng quà cho bà con đã đứng chờ sẵn ở đó ,theo danh sách các trưởng thôn đọc từng hộ,và mọi việc cứ nhịp nhàng như vậy trong những nụ cười hạnh phúc của dân bản vì những thứ đoàn tặng đều là những thứ thiết thực và bà con đang cần thời điểm đó,lúc đó dù là giữa trưa nắng oi ả cũng chẳng làm chúng tôi mệt vì đã có nguồn năng lượng là những ánh mắt nụ cười rạng rỡ của bà con nơi đó khi được nhận quà mang về,túi to túi nhỏ lệ khệ bưng mang về nơi họ trú ngụ mà lòng tôi hạnh phúc vô cùng,mong giá như lúc đó có thể mang thêm nhiều đồ nữa cho bà con thì tốt quá ! ahihi.
Có lẽ chỉ có bước chân rời khỏi vỏ bọc của vòng xoáy cuộc đời ,mở rộng lòng ra với tất cả và cháy hết mình cho chuyến đi này,chúng tôi mới có cơ hội học được nhiều cách để trân quý và yêu thương cuộc sống này hơn. Cho đi là còn mãi và Cho đi là ko cần nhận lại,chỉ nhận những nụ cười hạnh phúc của đồng bào,của các em nhỏ khát sữa mẹ,đã đủ sưởi ấm những trái tim Việt của chúng ta rồi mọi người ạ!
Bước chân ra về để đi tiếp xã khác cứu trợ mà lòng còn vương vấn ,cả đoàn đã nhận được lời cám ơn chân thành của Bí thư xã,rồi công an xã và những cánh tay chào cùng ánh mắt thân thiết trao nhau của đồng bào như đã thân quen từ lâu vậy,thật sự cảm xúc .Tôi nói trong tiếng lặng của con tim trực khóc “ Đồng bào mình ơi ! Hãy cố lên nhé! Việt Nam muôn năm Thương lắm đồng bào tôi “ hic hic
Lên xe về tua lại kí ức vừa đã trải qua : nhà sập,người mất,… cũng là niềm tin,động lực để tôi tự nhủ rằng mình còn quá may mắn vẫn được sống trong 1 cuộc sống hạnh phúc thật sự và xem đó là động lực để cố gắng phấn đấu hơn nữa,sống có ích để giúp đỡ chia sẻ khó khăn với những người kém may mắn hơn mình nữa nhé tôi ơi!
Nên thiện nguyện là đức hạnh của con tim,ko phải của đôi tay. Một khi bạn đã có tình yêu thương chắc chắn bạn sẽ nhận được nhiều hơn những gì bạn đang có.
Sống trong đời sống cần có 1 tấm lòng… những câu hát trong bài hát để gió cuốn đi của cố nhạc sĩ Trịnh công sơn đã để lại cho người nghe những suy nghĩ về cách sống biết cho đi những yêu thương để nhận lại được hạnh phúc. Xin cám ơn những nhân duyên trong đời này đã góp phần làm đẹp thêm hành trình yêu thương của nhóm TRÁI TIM VIỆT..
Chúc TRÁI TIM VIỆT luôn đầy nhiệt huyết trao đi nhiều yêu thương đong đầy như thế nhé!
Yêu cả team !